Địt nhau cùng duyên âm xinh đẹp

Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng thở nhẹ của bé Ngọc trong nôi, nhưng không gian yên bình ấy chẳng thể xoa dịu tâm trí Thư. Thư siết chặt nó, định đập nát dưới gót chân, nhưng tay run, cuối cùng cô cất lại vào hộp trang sức, thì thầm: “Nếu hắn lừa, mình cần bằng chứng để đối phó, mình cần mạo hiểm lần này” Tiếng bé Ngọc khóc ré lên từ nôi cắt ngang suy nghĩ, Thư vội chạy tới, ôm con vỗ về, “Ngoan nào, mẹ đây,” nhưng ánh mắt cô lạc lõng, như đang tìm lối thoát trong màn sương dày đặc. Gió lạnh cuốn qua phố vắng, mang theo câu hỏi treo lơ lửng: Lằn ranh của Thư sẽ vỡ, hay cô sẽ tìm cách đứng vững? Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng thở nhẹ của bé Ngọc trong nôi, nhưng không gian yên bình ấy chẳng thể xoa dịu tâm trí Thư. Anh nhớ lại thái độ Thư tối qua ở quán cà phê – ánh mắt hoảng hốt nhìn Nam, cách cô vội xóa tin nhắn, và câu trả lời lắp bắp khi anh hỏi. Thư siết chặt nó, định đập nát dưới gót chân, nhưng tay run, cuối cùng cô cất lại vào hộp trang sức, thì thầm: “Nếu hắn lừa, mình cần bằng chứng để đối phó, mình cần mạo hiểm lần này” Tiếng bé Ngọc khóc ré lên từ nôi cắt ngang suy nghĩ, Thư vội chạy tới, ôm con vỗ về, “Ngoan nào, mẹ đây,” nhưng ánh mắt cô lạc lõng, như đang tìm lối thoát trong màn sương dày đặc. Hoàng bước tới, ôm cô từ sau, hơi thở anh phả vào tóc cô, “Vợ, anh không thích em giấu anh, nói thật đi, chuyện gì đang xảy ra?” Thư cứng người, mùi nước hoa quen thuộc của anh làm cô muốn khóc, “Dạ, không có gì, anh đừng lo,” nhưng mắt cô nhòa nước, lòng giằng xé: “Nói thật thì sợ mất anh, giấu thì không yên, mình phải làm sao?” Hoàng buông cô, lấy áo khoác, giọng lạnh: “Anh ra ngoài chút, em nghỉ đi,” rồi bước ra cửa, không ngoảnh lại. Gió lạnh cuốn qua phố vắng, mang theo câu hỏi treo lơ lửng: Lằn ranh của Thư sẽ vỡ, hay cô sẽ tìm cách đứng vững? Cô tự hỏi: “Mình giữ cái này để làm gì, bảo vệ hay tự hại mình?